Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

Chờ thời gian trôi để gạt đi hình bóng em

Nhớ em tôi soạn những tin nhắn thật dài rồi lại xóa hết. Tôi sợ, sợ đủ thứ, mâu thuẫn thật, thì ra không thể quên được em.


Hôm nay trời lại mưa, những hạt mưa nặng trĩu gợi cho tôi nhớ về kỷ niệm ngày nào chúng tôi yêu nhau. Thời gian không quá xa để cho tôi và em phải quên đi một mối tình không còn gọi là ngây thơ gì nữa. Tôi có khóc đâu, sao lại có những vệt nước gì mặn chát trên môi. Nụ cười chăng? Làm gì có, nụ cười gì mà sao lại mặn? Tôi không biết mình đang cười hay khóc nữa.
Thật ra tôi đang chờ đợi thời gian trôi qua để gạt hình bóng em ra khỏi tâm trí. Dẫu ngày ấy tôi cần lắm vòng tay và hơi ấm của em, cần lắm cái nắm tay mỗi khi buồn cô quạnh. Tôi cần được em an ủi, muốn nghe những lời em thì thầm bên tai. Có phải tất cả những điều ấy là của ngày hôm qua đã xa, của quá khứ rồi?
Quá khứ đã thật xa rồi. Tôi bắt đầu nhắm mắt lại và ảo tưởng về những năm tháng ấy, những ngày khó quên. Thực tại tôi cảm giác thật trống vắng, trống đến nỗi nhận ra không còn ai đi bên mình mỗi chiều về. Ngoài trời mưa lại rơi, mưa to như trút nước, nhìn cơn mưa tôi thẫn thờ nhớ lại khoảng thời gian đó.

Nhớ em tôi soạn những tin nhắn thật dài rồi lại xóa hết. Tôi sợ, sợ đủ thứ, mâu thuẫn thật, thì ra không thể quên được em. Tại sao thế, tại sao tôi lại không thể quên em? Tại sao tôi lại nhớ đến em mỗi khi trời mưa xuống, mỗi khi hoàng hôn đến cũng như những lúc đêm về? Tại sao tôi phải nhớ mong về em? Quả thật tôi lại yếu đuối và ngập chìm trong một tình yêu không thể có.
Một tiếng sét thật to hòa lẫn trong cơn mưa chiều dông nhỏ. Xin cảm ơn ông trời đã làm tôi thức tỉnh. Tuy tiếng sét có đưa tôi lại trở về với hiện thực, nhưng sao vẫn không thể quên em. Tôi vẫn không hiểu tại sao nữa. Thôi cứ chờ đợi thời gian, vì chỉ có thời gian trôi qua mới có thể gạt được hình bóng em ra khỏi tâm trí tôi. Hy vọng thời gian sẽ giúp tôi quên được em.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét